[Edit] Võ Lâm Chi Vương Thoái Ẩn Sinh Hoạt

Chương 157: Minh Đồ địa ngục khổ, không ghen hoa trên đời (thượng)


"Người đến phương nào!"

Người đầu tiên phá tan trầm mặc, lại là Nam Tuấn Phi đã khôi phục năm thành công lực.

Đây vốn không phải lúc hắn nên ra mặt, nhưng tiếc rằng, đại ca kết nghĩa của mình đang nhìn chằm chằm nam tử tóc trắng kia như bị choáng. Sát thủ khác lại chỉ nghe mệnh lệnh trực tiếp của đại ca, bất đắc dĩ chỉ còn Nam tam gia gánh vác trọng trách.

"Nơi đây Sát Liên làm việc, phản đối giả hậu quả thế nào, các hạ còn cần tự cân nhắc!"

Câu này dùng nội lực nói ra, xuyên qua gió tuyết, đưa đến vị trí nam tử tóc trắng kia.

Nhưng không thấy đối phương có câu trả lời nào.

Nam tử tóc trắng đeo mặt nạ ôm công chúa, chậm rãi đi về phía bọn họ. Dáng vẻ rất là buồn cười.

Gió tuyết thổi mạnh như vậy, nhưng trên thân nội gia cao thủ đều không có tuyết đọng, cũng không bị tuyết làm ướt y phục. Bọn hắn vận hành nội công, đương nhiên có thể không ngừng làm tan tuyết. Nhưng nam tử tóc trắng kia lại giống thường nhân. Trên áo đen, tuyết chậm rãi rơi xuống rồi đọng lại, càng ngày càng nhiều.

Hắn đi cũng chậm rãi, dường như ngược gió mà còn có phần bị ảnh hưởng. Một cước giẫm vào trong tuyết đọng, dường như còn khá tốn sức, giẫm đến 'Cạch' một tiếng. Hắn chỉ duy trì tiếng bước chân lạch cạch, lạch cạch chậm rãi đi tới. Quả thực là mặt trái của đạp tuyết vô ngân trong khinh công.

Dáng vẻ này thực sự phổ thông đến không thể phổ thông hơn được nữa.

Dưới tuyết bay, một thân ảnh phổ thông dần dần bị tuyết nhuộm trắng, chậm rãi đi về phía Tu La tràng vừa nãy còn là nhân gian luyện ngục. Đi về phía mấy chục ác quỷ tạo ra tràng diện máu tanh này.

Dáng vẻ này cũng thực sự buồn cười đến không thể buồn cười hơn.

Ngay cả mặt nạ đồng xanh mặt xanh nanh vàng kia, trong mắt Nam Tuấn Phi cũng chỉ có buồn cười: Đây không phải là mặt nạ của Hắc Phong Thập Tam Dực lúc hành động sao? Tiểu tử này thừa dịp loạn cầm được một cái mà dám đến đây giả thần giả quỷ, chán sống a?

"Hai người các ngươi, đi theo ta."

Nam Tuấn Phi gọi tới hai sát thủ, nhóm sát thủ bên người Giả Vân Phong này là Sát Liên đặc phái trực thuộc hắn, không cần nghe hiệu lệnh của người khác. Nhưng hai người Nam Tuấn Phi gọi tới xưa nay có quan hệ không tệ với hắn, hai người kia thấy thủ lĩnh không nói không, cũng đi theo Nam Tuấn Phi.

Nam Tuấn Phi mang theo hai sát thủ đi nghêng đón nam tử tóc trắng. Đi bộ đến trước mặt hắn, cười ha ha nói: "Đường này thông hướng Minh Đồ, huynh đài nghĩ kỹ chưa?"

Lúc này Nam Tuấn Phi mới có thời gian quan sát rõ ràng nam tử tóc trắng, chỉ thấy dáng người hắn vĩ ngạn, ước chừng cỡ Phục Tượng. Trong người luyện võ, thể trạng này cũng không tính là hiếm thấy. Ngũ quan đều bị mặt nạ che khuất, không thấy rõ lắm. Nhưng có thể biết rõ ràng là, mái đầu bạc trắng kia không phải là thiếu niên tóc trắng thông thường. Cho dù trong gió tuyết, Nam Tuấn Phi vẫn nhìn được rõ ràng, từng sợi tóc như tuyết, chất tóc óng ánh, tuyệt không phải thường nhân sở hữu. Mà là hiện tượng đặc dị do tu luyện một loại công pháp nào đó. Điểm này khiến cho Nam Tuấn Phi cẩn thận, hắn hơi hạ thấp người, cầm một thanh phi đao mới tới tay, tay kia chuẩn bị chưởng kích.

"Nếu huynh đài không dừng bước, cũng đừng trách lão phu không khách khí--."

Phốc một tiếng!

Cũng không biết nam tử tóc trắng làm cái gì, không ai nhìn thấy.

Nam Tuấn Phi bỗng nhiên ngửa mặt lên trời phun một ngụm máu tươi. Như bị người nặng nề đánh một chưởng, lại giống như bị đạp một cước, không biết được. Nhưng lồng ngực hắn lại lõm một hố lớn. Nam Tuấn Phi căn bản không biết chuyện gì xảy ra. Hắn chỉ biết là vừa mới chuẩn bị xuất thủ, ngực giống như trúng một đại chùy, người đã bay ngang ra ngoài.

Trước khi hắn rơi xuống đất, hắn nhìn thấy hai sát thủ đi theo hắn như hai quả bóng da, còn rơi xuống mặt tuyết nhanh hơn hắn. Mà phía trước nam tử tóc trắng, vẫn thông suốt như cũ.

Trong mắt Nam Tuấn Phi đang thoi thóp, bóng lưng phổ thông kia, đang phát ra uy nghiêm cường đại không gì sánh được.

Vẻ mặt thanh đồng không giận không vui, hắn tiếp tục hành tẩu về phía trước, bước chân không lưu loát, trước sau như một, phảng phất mười phần khó đi. Nhưng chưa từng bởi vì trở ngại mà dừng lại hoặc chậm lại một bước nào. Hắn duy trì tốc độ đi chậm rãi ổn định. Phát ra tiếng bước chân cố định.

Dáng dấp kia mười phần phổ thông, cũng mười phần buồn cười.

Thế nhưng bọn sát thủ Sát Liên lại không cười được. Bọn hắn làm sao còn không rõ ràng, cường địch đã tới. Võ công Nam Tuấn Phi thế nào, mọi người biết rõ trong lòng, lại bị người này vô thanh vô tức thu thập.

Một tên tiểu đội trưởng xin chỉ thị của Giả Vân Phong xem hành động thế nào, nhưng Giả Vân Phong lại ngẩn người chưa tỉnh hồn, một câu cũng không nói được.

Hai sát thủ nhìn nhau một cái, trong lòng sáng tỏ. Rút trường kiếm bên hông ra, một trái một phải xông lên. Ba người theo phía sau thì dùng quyền cước.

Hai người phía trước bao vây nam tử tóc trắng, một người chỉ yết hầu, một người chỉ chi dưới, xuất thủ chính là tổ hợp sát cục. Thân pháp mau lẹ, thủ pháp lăng lệ, quả nhiên không thể xem thường. Dưới tay Giả Vân Phong , hai người này cũng nổi danh thân pháp cao siêu, bọn hắn tự tin vừa gặp phải vấn đề gì lập tức có thể bằng vào khinh công hơn người né tránh. Cho dù không địch lại cũng có thể toàn thân trở ra. Nhưng lại có thể điều tra hư thực võ công của người này.

Ba người phía sau thì là dùng khoẻ ứng mệt, chỉ cần thấy được khe hở là sẽ nhúng tay. Cho dù võ nghệ hắn cao cường, song quyền cũng nan địch tứ thủ.

Chỉ thấy hai người phía trước tả hữu giáp công, kiếm quang một trái một phải đâm qua, mũi kiếm sắp đâm vào người nam tử tóc trắng.

Đột nhiên mũi kiếm xoay một cái, hai đạo điện quang lao vùn vụt trở về. Kiếm quang đại thịnh, như lôi điện hành không giao thoa quay lại. Hai vết máu tươi lăn một vòng trên mặt đất. Thi thể hai sát thủ rơi xuống đất. So với lúc bay trở về nhanh hơn bôn lôi, tốc độ của hai kiếm lúc đâm đi quả thực chậm như ốc sên.

Ba người phía sau căn bản không biết đối phương dùng thủ pháp gì, bọn hắn không thể nhìn thấy gì cả. Bao gồm hạ tràng của chính bọn hắn.

Trong mắt người khác, ba người này tựa như ba con ma men không thể nói lý. Nam tử tóc trắng chậm chạp mà đi, chậm rãi từ từ. Ba người này đứng thẳng bất động, vây quanh hắn, cái gì cũng không làm, tĩnh lặng chờ hắn đi ngang qua. Đợi hắn đi xa, mới từ từ té xỉu. Nhưng trong bất tri bất giác, bị người điểm huyệt ngủ.

Nam tử tóc trắng ôm công chúa chưa từng dừng bước, trong nháy mắt cũng không.

Tiếng bước chân lạch cạch, lạch cạch dường như biến thành một điệu nhạc đáng sợ.

Nam tử này không nói lời nào, cũng không nhìn bất luận người nào. Không ai biết hắn muốn làm gì. Nhưng không ai có thể ngăn cản hắn.

Đám sát thủ không biết bọn hắn đang chiến đấu với cái gì.

Bọn hắn không biết người này là ai, thậm chí không biết hắn là người hay là quỷ.

Người kia chỉ chậm rãi đi tới, đã làm đấu chí của bọn hắn dao động từ gốc rễ.

Tuyết phong gào thét cùng tiếng bước chân nặng nề hợp thành một giai điệu, một giai điệu như bùa đòi mạng.

Dường như, mỗi một khắc, lý trí của bọn sát thủ đều bị giai điệu khiêu khích này giày vò, bọn hắn cảm thấy tính mạng của mình nguy cơ sớm tối, nhưng lại bất lực. Trong đầu của bọn hắn không hẹn mà cùng hiện lên hình ảnh bị nam tử tóc trắng chém thành thịt muối.

Nhưng không có ai hành động. Không phải cảm thấy không có hi vọng thắng.

Mà là không dám.

Tựa như là dê, cho dù nhiều vẫn sẽ run lẩy bẩy trước mặt sói. Giờ phút này, nam tử tóc trắng phảng phất tản ra khí chất như vậy. Khiến những ác quỷ giây phút trước còn giết người không chớp mắt run lẩy bẩy như cừu non.

Bọn hắn rốt cuộc có thể hiểu được tâm tình của những cấm quân bị tàn sát.

Nhưng đúng lúc này, nam tử tóc trắng dừng bước.

Hắn dừng bước cách Giả Vân Phong ngoài hai trượng.

Lại ngoài ý liệu, không nói câu nào với Giả Vân Phong.

Nam tử tóc trắng- - Minh Phi Chân đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, tuyết rơi im ắng, tâm trạng tĩnh mịch trong suốt như tuyết đầu mùa, không nén nổi lẩm bẩm.

"Một trận tuyết thật lớn. . ."

Thanh âm phía sau mặt nạ đồng xanh, lộ ra cô đơn nhàn nhạt.